Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011
Mẹ
Chiếc lá bàng chiều ấy rơi rơi
Hồn xao động bãi Thùy vân
cánh diều chấp chới
Thương mẹ , cánh cò quê lặn lội
Những giêng ,hai ,chắp nối ngắn dài
Đêm tối trời không thấy bàn tay
Ngày nắng , ngày mưa trên vai mạ cõng
Nước mắt , mồ hôi cùng năm tháng
Lạng trong đêm côi cút một cánh cò
Đã qua rồi ngày nắng , ngày mưa
Mảnh áo chén cơm , đâu còn khốn khó
Đêm tỉnh lặng
lòng trống vắng
xốn xang muôn nổi !
Vẳng đâu đây ai bước vội đi về ,
Mẹ !
con gọi hoài tiếng mẹ
đêm khuya !
Sĩ Lương
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét