Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Một linh hồn lang thang


Nghe đến hai chữ lang thang, có lẽ trong chúng ta ai cũng hình dung ngay đến hình ảnh của những người không nhà không cửa, không nơi trú ngụ. Có thể đó là hình ảnh của một người hành khất đang lê bước trên lề đường hoặc góc phố nào đó, có thể đó là hình ảnh của những em bé mồ côi vất vưởng nơi đầu đường xó chợ, cũng có thể đó là hình ảnh của những nạn nhân chiến tranh, lũ lụt, đang lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.


Cho dù trí óc chúng ta mường tượng đến hình ảnh nào đi chăng nữa thì tất cả chỉ là điều bất hạnh mà thôi. Dẫu rằng vẫn còn hiện diện trên cõi đời này hay là đã rời bỏ cõi đời này ra đi, thì không một người nào hay một động vật nào muốn lang thang cả. Con người phải làm việc rất vất vả để có được một nơi trú ẩn an toàn cho thể xác, nhưng còn nơi trú ẩn cho linh hồn của mình thì sao? Chúa Giêsu đã từng nhắc nhở chúng ta: "Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn mình thì nào có ích gì?" (Mt.16:25)



Bài viết này xin được đề cập đến sự lang thang của những linh hồn đã khuất ngoài tầm nhìn của chúng ta. Đó là linh hồn của những người đã rời bỏ cõi đời này ra đi vĩnh viễn. Những người mà thân xác của họ đang an nghĩ ngàn thu dưới lòng đất lạnh, cơ thể của họ có lẽ đã hoặc đang mục nát mất rồi, nhưng linh hồn của họ thì bất tử. Sách giáo lý công giáo dạy rằng: Con người sau khi chết thì linh hồn sẽ đến gặp Chúa để chịu phán xét, sau đó linh hồn được lên thiên đàng hay xuống hỏa ngục hoặc vào luyện ngục để chờ thanh luyện. Thế nhưng tại sao vẫn còn có những linh hồn lang thang?


Những linh hồn lang thang này đôi khi nhập vào thân xác người này hay người nọ để quấy phá làm cho cuộc sống của họ thật khổ sở. Phải chăng còn có những linh hồn chưa được rửa tội, vì thế mà họ phải lang thang để chờ được cứu rỗi? Từ đầu năm 2005 đến nay, tại giáo xứ của tôi đã có tất cả 13 trường hợp người sống bị hồn người chết về nhập. Những người này đã được thân nhân đem đến nhà thờ Bắc Hải, xã Đại Hải, huyện Kế Sách, tỉnh Sóc Trăng để xin tôi chữa trị.

Thú thật với qúy độc giả, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ có dịp chứng kiến nhiều linh hồn người chết đi lang thang nhập vào người sống như vậy. Khi được Tòa Giám Mục Cần Thơ phân công về phụ trách giáo xứ truyền giáo Bắc Hải này, tôi nghĩ rằng mình chỉ có thể góp phần vào công việc truyền giáo như một vị chủ chăn bình thường mà thôi. Không ngờ Chúa lại muốn tôi truyền giáo luôn cả những người đã khuất, những người chưa hề được biết Chúa lúc tại thế. Đúng như trong sách tiên tri Isaia đã viết : "Nhu trời cao hơn đất thế nào, thì đường lối Ta vượt trên đường lối các ngươi, và tư tưởng Ta cũng vượt trên tư tưởng các ngươi thế ấy" (Is 55:8-9).

Đến muôn đời tôi xin dâng lời cảm tạ hồng ân Thiên Chúa, niềm vui của tôi là niềm vui của những môn đệ sau khi được Chúa Giêsu sai đi thực tập truyền giáo đã hân hoan trở về trình báo: ” Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng khuất phục chúng con”. Đức Giêsu bảo các ông: “Thầy đã thấy Satan như một tia chớp từ trời sa xuống. Đây Thầy đã ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi thế lực kẻ thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em. Tuy nhiên anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời “ ( Lc. 10, 17- 20).

Trước đây, tôi đã viết một bài về chủ đề “Rửa tội Cho Người Đã Khuất”, chuyện kể về 3 trường hợp đã xảy ra tại giáo xứ truyền giáo Bắc Hải của tôi. Hôm nay, tôi xin được kể tiếp về một trường hợp nữa. Ước mong rằng khi đọc xong bài này, qúy vị sẽ nhớ đọc thêm vài kinh, dâng thêm lời cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi, vì Chúa Giêsu đã phán: "Điều gì con làm cho một trong những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta" (Mt. 10, 42).

Và sau đây, tôi xin được phép trình bày sơ lược về những sinh hoạt tại giáo xứ truyền giáo nhỏ này để qúy vị có thể hiểu rõ hơn về những sự việc kỳ lạ đã hoặc đang xảy ra nơi đây:

Bắc Hải là một họ đạo vùng quê, xa xôi, hẻo lánh, cũng là thí điểm truyền giáo của hạt Đại Hải, giáo phận Cần Thơ. Giáo dân là một thành phần tổng hợp từ nhiều nơi đi di dân kinh tế về vùng đất này sau ngày 30.4.1975. Đời sống kinh tế của người dân nơi đây còn rất thấp và bấp bênh, cơm gạo phải chạy lo từng ngày, từng bữa mà vẫn chưa đủ no. Nhà ở thì làm bằng tranh vách lá, sơ sài và rách nát. Có cái đã xiêu vẹo và ẩm thấp vói những điều kiện vệ sinh rất tồi tệ và dơ bẩn. Nhiều mái nhà hay nói đúng hơn là nhiều mái chòi vì nó quá thấp bé, phải khom người xuống mới chui vào lọt. Cuộc sống của họ còn cơ cực và khốn khổ hơn vì thiếu nguồn nước sạch để tiêu dùng. Các con sông và kinh rạch đầy những thứ rác rưởi bẩn thỉu, do các con vật chết mà người dân bỏ xuống sông, do các đàn vịt thả nuôi dập dìu trên dòng nước, do các nguồn nước bẩn của các chuồng heo chảy xuống, do các thứ nước thuốc xịt sâu, xịt cỏ trên các cánh đồng ruộng chảy về khiến cho người dân vì nghèo phải xử dụng nguồn nước sông nên thường mắc nhiều chứng bệnh như kiết lỵ, tiêu chảy, đau bụng, nhức đầu, ghẻ lở …

Mỗi tuần vào ngày thứ bảy và Chúa Nhật, họ đạo thường lo đón tiếp từ 100 đến 150 người mới vào đạo và đang tìm hiểu đạo, họ từ trong những thôn xóm rất xa tề tựu về nhà thờ để học hỏi giáo lý và tham dự Thánh lễ. Nhà thờ họ đạo phải lo cho họ hai bữa ăn chiều thứ bảy và sáng Chúa Nhật, lo tiền xăng, tiền xe cho họ đi và về, lo tiền mua thuốc, lo mua sắm mùng, mền, chiếu, gối và các vật dụng cần thiết khác cho việc truyền giáo, hầu mong thực hiện lời dạy của Chúa Giêsu: “Ai cho anh em uống một chén nước vì lẽ anh em thuộc về Đấng Kitô, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu” ( Mc. 9,41).

Trong số những người lương đến nhà thờ để học đạo này có một số người bị hồn người chết về nhập khiến cho cuộc sống của họ rất khổ sở: nước da người nào người nấy xanh xao, vàng vọt, cặp mắt thất thần vì mất ăn mất ngủ. Những người bị ma nhập này đã đi chạy chữa ở rất nhiều nơi, đến với nhiều thầy bùa, thầy Pháp, đã tốn kém rất nhiều tiền nhưng không khỏi, nay họ đến nhà thờ để xin theo Chúa và học đạo để mong được cứu chữa. Với những người có thành tâm theo Chúa thật sự, sau một thời gian học giáo lý đầy đủ, được tôi rửa tội thì hồn ma đã xuất ra và không còn về quấy phá nữa.

Tiếng lành đồn xa, cho đến sáng thứ bảy ngày 27/8/05, người ta dẫn đến một người đàn bà gầy còm để gặp tôi. Bà tên là Nguyễn thị Gấm, năm nay 77 tuổi. Bà Gấm là một trong những nạn nhân của hồn người chết về nhập từ lúc bà mới 40 tuổi. Suốt 37 năm bà đã bị hồn của người chị tên là Nguyễn thị Lan, chết lúc 9 tuổi về nhập quấy phá, hành hạ, làm bà rất đau khổ. Bà Gấm đã được các con bà đưa đi đủ hết các thầy bùa, thấy pháp, nhưng không chữa trị được, hoặc có khi được khỏi một thời gian rồi bị nhập lại.

Lúc đứa con gái dẫn bà đến gặp tôi van nài xin trừ tà ma cho bà. Tôi nói ngay:

- Tôi có trừ ma bắt quỉ cho ai bao giờ đâu. Ở đây chỉ có những trường hợp hồn ma về nhập, gặp tôi nói chuyện, tôi đề nghị rửa tội cho nó, nó đồng ý, thế là sau khi rửa tội thì nó không còn về nữa, chỉ có vậy thôi. Còn trường hợp của bà ở dây, tôi chưa gặp hồn ma thì làm sao nói chuyện được. Tôi vừa nói xong câu này thì hồn ma đã nhập vào bà Gấm và nói:

- Lan đây nè, cha ơi!

Sự kiện xảy ra quá bất ngờ. Lúc bấy giờ có gần 20 bà hiền mẫu trong họ đạo đang ăn mừng lễ Thánh Monica đều thấy và chứng kiến. Tôi hỏi:

- Lan ở đâu mà về đây?

Hồn người chết trả lời:

- Lan ở với anh Điều ở Long Mỹ. Anh Điều không cúng Lan nữa, nên Lan về nhập vào em của Lan là bà Gấm. Lan không chịu đi dâu, cha phải thật mạnh đánh Lan nhừ tử Lan mới chịu đi. Ông Cha ở Phụng Hiệp trừ Lan mà Lan không sợ. Bà Gấm theo đạo nhưng Lan không theo đâu. Lan sẽ theo bà Gấm hoài chừng nào bà rửa tội mới thôi.

Thấy chuyện lạ, tôi đi lấy máy chụp hình bà Gấm, hồn người chết nói ngay:

- Cha chụp chứ không thấy Lan đâu

Tôi nói:

- Nếu Lan không chịu theo đạo, không chịu rửa tội thì Lan ra đi để cho bà Gấm được học đạo chứ, vì bà Gấm là em của Lan, Lan không thương bà sao? Lan hành hạ bà khổ sở bao nhiêu năm rồi còn gì.

Hồn người chết hỏi:

- Cha muốn cho Lan ra ở đâu? Lan sẽ ra ở hai mắt cho bà Gấm mù luôn.

Tôi không chịu nên mới nói rằng:

- Lan vô đường nào thì ra đường đó chứ!

Bấy giờ hồn ma tên Lan đưa hai tay cho tôi. Nó nói:

- Cha bắt Lan đi Lan mới đi.

Tôi liền nắm lấy hai tay bà Gấm và bóp mạnh, thế là hồn ma xuất ra. Tưởng như vậy là xong, tới đêm thứ bảy, rạng sáng Chúa Nhật, nó lại nhập vào lúc 3 giờ sáng. Mọi ngưòi đánh thức tôi dậy, tôi vừa đến chỗ bà Gấm nằm ngủ thì hồn ma nói ngay:

- Lan nhập nữa rồi cha ơi!

Tôi giận quá mới nói lớn:

- Tại sao Lan đã hứa với cha không nhập nữa mà nhập hoài vậy?

Hồn người chết trả lời:

- Lan nói dóc lắm, cha đừng nghe

Tôi la lên:

- Vậy Lan có chịu ra không?

Tôi lấy xâu chuỗi hạt tròng vào cổ bà Gấm rồi xiết mạnh, hồn ma hét lên một tiếng lớn và xuất ra. Trưa Chúa Nhật hồn ma còn nhập lại hai lần nữa. Một trong hai lần ấy là lúc bà Gấm đang cầu nguyện trong nhà thờ. Người ta chạy ra để kêu tôi vào. Tôi lấy xâu chuỗi trói hai tay của nó lại, nó mới chịu xuất ra. Trước khi xuất ra, hồn người chết biết nói:

- Lan sợ cha lắm cha ơi!

Tôi nói:

- Lan sợ thì đi luôn đi, sao còn trở lại nữa?

Hồn người chết trả lời:

- Chừng nào cha rửa tội cho bà Gấm, Lan mới đi luôn

Tôi nói:

- Cha sẽ cha rửa tội cho con luôn

Hồn người chết trả lời:

- Lan không chịu, không có theo

Thế là nó xuất ra khỏi bà Gấm. Sau đó hồn ma xuất ra luôn tới ngày thứ năm, 1/9/05, thì nhập lại tất cả 4 lần. Một trong những lần ấy là vào lúc 6 giờ tối, bà Gấm đang ngồi nói chuyện chơi với những người khác trong khuôn viên nhà thờ, tôi đi đến hỏi thăm. Tôi nói:

- Thế nào cha cũng rửa tội cho hai người, Nguyễn Thị Lan và Nguyễn Thị Gấm cùng một lần.

Vậy là hồn ma lại nhập vào bà Gấm, nó hét một tiếng lớn:

- Không, Lan không chịu rửa tội đâu. Cha nói gì Lan nghe biết hết.

Tôi trả lời:

- Không chịu cũng rửa

Hồn người chết nói:

- Nếu cha rửa tội cho Lan, Lan sẽ nhảy lên nóc nhà thờ

Tôi nói:

- Được, Lan thich nhảy thì nhảy thử coi. Xong tôi bấm mạnh huyệt cổ bà Gấm, thế là hồn ma xuất ra. Trong thời gian ấy, tôi và một số giáo dân trong giáo xứ đang làm tuần cửu nhật, ăn chay thêm để cầu nguyện cho bà Gấm, vì mỗi lần bị hồn ma nhập thì thân hình ốm o, gầy còm của bà ta run rẩy trông tội nghiệp, khổ sở lắm. Thấy tình hình không xong, bà Gấm bằng mọi giá xin cho được theo đạo rồi mới dám về. Còn hồn ma thì nói phải rửa tội cho bà Gấm thì nó mới xuất, nên tôi đã quyết định sáng thứ bảy, 3/9/05, sẽ rửa tội cho Bà Gấm và hồn ma Nguyễn thị Lan, cho dù nó không muốn.

Thế là sáng hôm đó, tôi kêu mời mọi người hiệp dâng thánh lễ sốt sắng để cầu nguyện cho bà Gấm. Ngay sau thánh lễ, tôi đã rửa tội cho bà ấy có sự hiện diện của đông đảo bà con giáo dân. Nghi lễ Rửa Tội diễn ra trang nghiêm và sốt sắng, đến phần ban Bí Tích Thêm Sức thì người bà Gấm bắt đầu run run nhưng vẫn còn đứng được. Đến khi mọi sự đã xong, tôi mời gọi dẫn bà đến để dâng mình cho Đức Mẹ thì bà té ngửa ra, mồ hôi chảy đầm đìa, chân cẳng xụi lơ, ngất xỉu và không hay biết gì. Hồn ma đã chịu xuất ra. Bà Gấm lã người khoảng 15 phút mới hoàn hồn tỉnh lại bình thường. Sau đó tôi cho bà ở lại nhà thờ tới sáng Chúa Nhật, 4/9/05, rồi mới về nhà.

Kể từ khi đưọc rửa tội, khuôn mặt bà Gấm lúc nào cũng rạng rỡ và cười vui. Bà thật sự an tâm và không còn sợ hãi nữa. Bà hứa quyết tâm cùng với gia đình sẽ theo Chúa mãi mãi. Từ đó đến nay mọi sự êm xuôi, bà Gấm trở về đời sống bình dị, yên ổn của mình với lòng cảm tạ vô biên vào tình thương của Thiên Chúa, của họ đạo Bắc Hải đã dành cho bà. Thưa quý vị, đúng như Chúa Giêsu đã phán: "Sự sáng của các con cũng phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc lành của các con mà ngợi khen Cha các con trên trời” (Mt 5: 16).

Lm. Nguyễn Minh Văn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét