Đất trời lồng lộng bao la,
Bao dung tình Chúa cho ta say nhìn.
Bâng khuâng bóng ngã đồi sim,
Tâm tôi ớn lạnh, con tim dại khờ.
Đêm thanh ánh nguyệt huyền mơ,
Tuổi xuân trôi nổi con thơ lạc đường.
Bóng đêm tội lỗi tơ vương,
Say đèn xanh đỏ vấn vương bụi đời.
Ồn ào ong bướm lả lơi,
Không còn nhớ đến quê trời chờ mong.
Đời ta vất vã long đong,
Bỏ quên tình Chúa đi rong hết ngày.
Cuộc đời một thoáng mây bay,
Nhớ về quá khứ hây hây thấm buồn.
Thời giờ lặng lẽ trôi luôn,
Chạy theo ma quỷ diễn tuồng ngu ngơ.
Tỉnh rồi mới thấy dại khờ,
Đời đâu có đẹp như mơ đèo bồng.
Ngày tàn đêm đến mênh mông,
Êm đềm im lặng tôi ôm lạnh lùng.
Ánh trăng bán nguyệt mông lung,
Ngàn sao lấp lánh muôn trùng trên cao.
Giờ nầy lòng thấy nao nao,
Bỏ bê tình Chúa làm sao quay về.
Lương tâm lên tiếng tỉ tê,
Bài học đồi tím Can-vê mong chờ.
Giê-su Anh Cả vẫn chờ,
Tỉnh đi kẻo phải bơ vơ ngày về,
Cha chờ Mẹ đời vỗ về,
Bí tích Hòa giải cận kề bên con.
Tìm về bên Chúa là hơn,
Tình thương của Chúa trải muôn ngàn đời.
Nam Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét