Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011
Vượt lên số phận
Nguyễn Sơn Lâm, chàng trai bé nhỏ sinh năm 1983 nhưng có một ý chí lớn. Lâm là minh chứng cho tác hại của chất độc da cam Dioxin do Mỹ rải ở ViệtNam. Nhưng cũng vì mang trong mình những thiệt thòi như vậy đã tạo cho Lâm động lực để vươn lên.
Bố của Sơn Lâm từ chiến trường trở về sau 11 năm chiến đấu với thương tật 81% và nhiễm chất độc dacam điôxin. Nguyễn Sơn Lâm mắc chứng loãng xương từ nhỏ. Càng lớn, chân Lâm càng teo đi, đời sống khó khăn cùng với những nỗi đau, dằn vặt về tinh thần và thể chất. Người cha không giúp được nhiều cho mẹ con. Bố Lâm mất khi Lâm học lớp 9. Bà Nguyễn Thị Hiền hàng ngày trông xe từ sáng sớm đến tối mịt, chăm lo cho các con ăn học. Lâm là con thứ ba trong gia đình có bốn anh em trai ở thị xã Uông Bí, Quảng Ninh. Anh kế trên Lâm cũng không hoàn toàn khỏe mạnh.
Đến tuổi đi học, ngày ngày, Lâm phải nhờ các bạn cùng xóm thay nhau đưa đến trường. Bù lại, Lâm rất chăm chỉ và thông minh. Ngoại ngữ là môn học Lâm thích nhất. Hết phổ thông, Lâm đã sử dụng lưu loát tiếng Anh và tiếng Nhật. Lâm nói: “Có ngoại ngữ, cơ hội dành cho những người khuyết tật sẽ nhiều hơn”. 27 tuổi, khó khăn trong việc di chuyển nhưng Lâm đã tốt nghiệp Đại học Hà Nội và Đại học Phương Đông, có công việc ổn định. Những lúc rỗi rãi, Sơn Lâm lại đi biểu diễn ở trường học cùng các nhóm khuyết tật. Khi Lâm cất tiếng hát, học sinh cũng như các thầy cô giáo đều ngỡ ngàng, thán phục vóc dáng nhỏ bé nhưng chất giọng vang, tươi sáng và tràn đầy sức sống.
Biết 4 ngoại ngữ Anh, Nhật, Pháp và chỉ cao 83 cm, nặng 23 kg. Nguyễn Sơn Lâm hiện đang làm phóng viên cho trang thể thao của một tờ báo điện tử.
Lời nguyện:
Lạy Chúa, những giây phút dạo bước trên mạng bất chợt con đã tìm thấy một tấm gương điển hình vượt lên chính mình để khẳng định không gì là không thể làm được, điều quan trọng là có niềm tin ở chính mình để đối diện với sự thật bất di bất dịch của chính mình và vượt qua những khó khăn ấy hay không.
Chúa ơi, chắc còn nhiều người bị khuyết tật mà trái tim họ vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt lắm Chúa nhỉ? Nhìn lên những tấm gương như vậy con thấy hổ thẹn quá Chúa ơi! Vào đời con có đầy đủ không thiếu chi mà vẫn than thân trách phận, chỉ có thất bại trong cuộc tình một lần hay những điều không theo ý muốn là con đã quỵ ngã rồi và đầu hàng không muốn đứng lên và buông xuôi tất cả, mặc cho định mệnh đến đâu thì đến, muốn trôi dạt về đâu thì về.
Lạy Chúa Phục Sinh, xin cho con đứng lên sau mỗi lần vấp ngã và biết nhìn lên Chúa sau những lần vấp ngã, sau những vui buồn trong cuộc sống. Amen.
Chúa ơi, có một điều con muốn thân thưa nhưng nhiều lúc con đã quên: “ Con cám ơn Chúa nhiều!”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét