Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Bệnh Sida (AIDS) có phải là hình phạt của Chúa không?



Vâng, đúng như thế, nhưng tôi thích gọi đây là sự đền tội cho các tội lỗi vô luân của con người. Không biết điều tôi nói đây có làm cho mọi người kinh ngạc không? Người ta nghĩ rằng Chúa là Đấng yêu thương phải không? Thế mà hình phạt và sự đền tội cũng là do tình yêu của Chúa. Có những kẻ vô tội mà lại phải mắc bệnh Sida, thì chính họ là người đền tội cho những kẻ phạm tội vô luân, và sự đền tội thay này rất cần thiết. Lòng Thương Xót của Chúa thì vô biên, nhưng Công Lý của Chúa thì sung mãn. Tôi nói rằng nếu bây giờ chúng ta biết về công lý của Ngài thì chúng ta sẽ ở trên Thiên Đàng, nhiều người trong chúng ta sẽ chết dưới sức nặng và sự căng thẳng của tội lỗi mình.



Bà có nghĩ rằng người ta sẽ tìm được cách chữa trị cho bệnh Sida không? 

- Ngày nay, chúng ta đã có cách chữa trị, nhưng bởi vì phương cách chữa trị ấy không đem lại tiền bạc cho ai, và bởi vì điều này không phổ thông, nên mọi người sẽ còn mù quáng trước phương thức chữa trị ấy. Phương thức chữa trị là Chúa Giêsu và Mười Điều Răn. Ngài không ban Mười Điều Răn để kiểm soát chúng ta nhưng là để bảo vệ, kiện toàn và giải thoát chúng ta.

Đó có thể là phương cách phòng ngừa. Còn phương cách đền tội, và chữa lành xảy ra khi nào?

- Điều ấy đã xảy ra ở những nơi có nhiều lời cầu nguyện.

Thưa bà ở đâu?

- Tôi nghe nói về một nơi ở nước Ý, nhưng tôi không nhớ tên. Ở Medjugorje, Nam Tư cũng có những sự chữa lành. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là nơi chốn mà là số lượng lời cầu nguyện.

Khi con người có gánh nặng đến những nơi có nhiều lời cầu nguyện, họ cũng đã được các bác sĩ Y khoa, các bác sĩ tâm thần và các Linh Mục xem xét. Nhiều khi tình trạng của họ tệ hơn thay vì tốt hơn. Liệu điều này có thể là do các Linh Hồn gây ra không? 


- Vâng, có thể như thế, có thể là do các Linh Hồn nằm sâu trong đáy Luyện Ngục. Trong các trường hợp như vậy thì một nhà trừ quỷ có thể làm ngừng các hoạt động mà người đang đặt trên người sống.


Thưa bà Maria, khi nói về bệnh tật thể xác và những sự tàn tật, có Linh Hồn nào đến với bà mà trước đó, bà biết họ tàn tật trong cuộc sống của họ không?

- Có nhiều lắm. Khi họ hiện ra với tôi, họ được hoàn toàn chữa lành. Không còn phải ngồi xe lăn nữa. Những sự dị dạng và những vết sẹo cũng không còn nữa.

Tuy nhiên, có một Linh Hồn đến với một cái bướu lớn ở ngay cổ. Điều này nhằm để cho gia đình của họ tin tưởng nơi tôi, khi tôi nói về người thân quá cố của họ đã hiện về để cho họ những lời chỉ dẫn. Thấy không? Họ hỏi tôi rằng hình dáng thân nhân quá cố của họ như thế nào. Khi tôi nói đến cái bướu trên cổ người chết ấy thì họ tin ngay và lắng nghe những lời mà người chết muốn nhắn nhủ qua tôi.

Bây giờ tôi nhớ có người bị câm trong cuộc sống trần gian, nhưng ông ta lại có thể nói một cách hoàn toàn khi ông gặp tôi. Ông rất vui mừng khi có thể nói với tôi, nhưng tôi không biết tại sao ông không thể nói khi còn sống.

Trong cuộc sống có những người bại liệt phải ngồi xe lăn, nhưng khi chết và hiện về với tôi thì họ đi đứng thoải mái. Tất cả những bất toàn trên thể xác của họ lúc trước thì nay không còn nữa. Nhưng xin nhớ rằng tôi chỉ nhìn thấy những Linh Hồn ở trên tầng cao nhất của Luyện Ngục mà thôi. Tôi nói như vậy vì có những người khác thấy được các nỗi thống khổ và vết thương trong các Linh Hồn. Nhưng các Linh Hồn này không giống như những người trước kia ở trần thế. Họ đau đớn trong Linh Hồn mà không phải trong thân xác vì họ không còn thể xác nữa.


Một Linh Hồn của vị Linh Mục hiện ra với tôi. Sau khi ngài nói cho tôi biết điều ngài cần, thì tôi được phép hỏi ngài tại sao bàn tay phải của ngài lại đen đủi, dơ bẩn và có vẻ đau đớn như thế. Ngài trả lời rằng:

 “Xin bà hãy bảo các Linh Mục hãy luôn luôn chúc lành cho mọi người, mọi nhà cửa và các hình ảnh tôn giáo. Tôi đã không chịu chúc lành thường xuyên; do đó, nay tôi phải bị đau đớn nơi bàn tay phải của tôi”.

Maria Simma

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét