Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011
Cát bụi của các vì sao
Theo quy luật tự nhiên, tất cả những gì có khởi đầu rồi sẽ có kết thúc. Cuộc vui nào cũng tàn. Nỗi buồn nào rồi cũng qua. Sau những giọt nước mắt sẽ là nụ cười... Riêng chỉ có sự sống là không mất đi mà chỉ đổi thay.
Khi mây đen kéo đến, ta đoán biết trời sắp mưa. Khi tiễn biệt một người thân mới qua đời, ta nghĩ gì về thân phận mong manh của con người. Tháng các linh hồn, ra nghĩa trang nhìn phần mộ của những người vừa nằm xuống, nhìn lại những quá khứ của họ, chẳng lẽ không phảng phất trong đầu một chút suy tư về ý nghĩa cuộc sống, về cõi đời sau? Trông người lại nghĩ đến ta. Chắc chắn sẽ có một ngày ta nhắm mắt lìa đời, sẽ chung số phận như họ. Ta băn khoăn tự hỏi : “Cuộc sống con người chỉ có thế thôi sao? Ta sinh ra để làm gì rồi mất hút đi như một hạt cát vô danh vậy sao?” Nếu không tin con người có linh hồn, không tin có đời sau, cho rằng chết là hết, thì cuộc sống thật vô vị, vô nghĩa và bế tắc. Chỉ khi nào đặt trọn niềm tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa, và đắm chìm vào đại dương yêu thương của Ngài, ta mới tìm được câu trả lời thích đáng cho vấn nạn muôn thủơ : “Con người sinh ra để làm gì? Chết rồi đi đâu?” Chính vì thế mà mỗi chiều thứ năm tại nhà thờ Chí Hoà số người đến cầu nguyện và tham dự thánh lễ kính Lòng Thương Xót Chúa càng ngày càng đông. Họ đến để trút mọi lo âu phiền muộn cho Chúa, để dìm mình vào đại dương bao la của Lòng Thương Xót Chúa, để đón nhận ơn tha thứ và bình an. Họ quảng đại đóng góp cho những chuyến công tác bác ái của cộng đoàn đến những vùng sâu vùng xa. Rồi họ ra về thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng…
Một năm có mười hai tháng, Hội Thánh dành riêng tháng mười một để tuởng nhớ và cầu nguyện cho ông bà, cha mẹ, anh chị em, và những người đã qua đời. Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng trăn trở : “Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi…” Có lẽ bây giờ xác thân về với cát bụi rồi, ông đã tìm được câu trả lời cho mình. Khi mới sinh ra, chúng ta chỉ là cát bụi, một hạt cát vô danh. Chúa đã thổi sinh khí vào hạt cát đó, để cho hạt cát có sự sống. Hạt cát được trở thành “cát bụi của các vì sao” vì đã được chuộc lấy bằng giá máu của Đức Giêsu. Và sự sống đó mãi mãi không mất đi vào hư vô nữa mà chỉ đổi thay.
Tuy nhiên sự đổi thay đó phải bắt đầu ngay trong cuộc sống trần gian này như thánh Phaolô nhắn nhủ :“Anh em hãy cởi bỏ con người cũ mà mặc lấy Chúa Kitô”. Đổi thay là ngay từ bây giờ ta phải sẵn sàng bước theo Đức Giêsu trên con đường phục vụ yêu thương. Chợt nhớ đến bài ca phục vụ mà người Lãng Tử hay hát trong ngày tĩnh tâm của Đội Quân Áo Xanh mỗi chúa nhật đầu tháng : “Phục Vụ là cho không. Phục Vụ là quên mình. Phục Vụ không đòi đền đáp. Phục Vụ ơn nghĩa không chờ...”Chỉ khi biết quên mình phục vụ như vậy, chúng ta mới sẵn sàng với sự đổi thay, sẵn sàng với sự chết. Lạ thay! Vẫn biết thế, nhưng có những người sống mà tưởng như mình không bao giờ chết. Họ lo tích cóp hết thứ này đến thứ khác, và họ không bao giờ nghĩ đến cái chết, hoặc không muốn nhắc đến cái chết. Chợt khi đối diện với thần chết qua những chứng bệnh nan y, họ chạy đôn chạy đáo tìm thầy chạy thuốc để mong người ta cứu họ thoát khỏi cái chết. Tới lúc đó thì “người giầu cũng khóc”. Và càng nhiều tiền lắm của thì lại càng sợ chết, sợ phải xa lìa của cải, rời bỏ địa vị danh vọng mà họ đang có, đang hưởng thụ. Chỉ những ai biết sống phó thác nơi lòng thương xót Chúa, biết từ bỏ mỗi ngày bằng cách quên mình phục vụ, sẻ chia, biết rằng mọi sự đều là hư vô, mới không sợ chết. Họ biết rằng khi bước qua ngưỡng cửa của cái chết là bước vào sự sống, như lời thánh Phanxicô trong Kinh Hoà Bình : “Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”. Họ xác tín rằng sau đêm tối, sau lớp đất chôn vùi xác thân, là một bình minh rực rỡ. Họ bình thản đón chờ cái chết, chờ sự đổi thay.
Thường những người trẻ ít khi nghĩ đến cái chết, chỉ khi cuộc đời xế bóng, người ta mới nhìn lại quá khứ, kiểm nghiệm lại những gì họ đã trải qua, những gì đang có và những gì đã mất. Đến lúc đó, người ta nghiệm thấy những thú vui, của cải vật chất ở trần gian này chỉ là phù du và chóng qua như gió thoảng mây bay. Chính Chúa cũng nói “Người giầu có khó vào Nước Trời biết bao!” vì của cải nó cồng kềnh giống như bức tường lửa chặn chúng ta không đến được với Chúa, không lại gần tha nhân. Cuối cuộc đời, chúng ta chỉ mang theo được những gì mình đã cho đi, đã chia sẻ, và phải bỏ lại tất cả những gì suốt cả đời mình bo bo nắm giữ. Chính vì thế, ngay từ đời này, mỗi ngày ta phải tập cắt đứt chặt bỏ những thứ đó, những thứ mà chúng ta không mang theo được, không giúp ích cho sự sống vĩnh cửu, sự sống đời sau. Chỉ những gì chúng ta cho đi mới còn lại và theo ta. Cho đi không chỉ tiền của vật chất, cho đi còn bằng lời cầu nguyện, hy sinh phục vụ, sự tha thứ, sự cảm thông…
Lạy Chúa, xin cho chúng con nhận biết mình là những hạt bụi, nhưng là những “hạt bụi của các vì sao” vì luôn được Chúa âu yếm xót thương để chúng con sống xứng đáng là những người con ngoan của Chúa. Amen
Đức Trí
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét