"Hãy dạy đứa trẻ đi con đường nó phải đi, để đến tuổi già, nó vẫn không lìa bỏ". (Châm ngôn 22,6)
Tôi nghiệm ra rằng việc chăm sóc bệnh nhân bị ung thư là một công việc đầy khó khăn. Nỗi khó khăn quen thuộc của riêng tôi trong việc làm mẹ của hai đứa con trong tuổi thanh xuân chắc hẳn là một trò tiêu khiển đáng yêu. Bất cứ khi nào bắt đầu nghĩ đến những gì liên quan đến bằng lái, giờ giới nghiêm, thứ hạng và áp lực địa vị xã hội đang áp đảo, tôi lại nhớ những gì Rebekah phải đối phó với lòng dũng cảm khiến tôi thấy những vấn đề của mình xem ra chẳng còn khó khăn chút nào!
Tôi nhớ đến ngày cô được nhận vào khu điều trị. Khi tôi duyệt lại những giấy tờ nhập viện, tôi ngạc nhiên đọc thấy cô mới 32 tuổi, được nhận vào điều trị bằng hóa chất để chữa bệnh ung thư vú đã được chẩn đoán hai tuần trước. Tôi bước vào và tự giới thiệu, còn Rebekah đôi mắt long lanh đầy tình yêu thương và lúc lắc mái tóc buộc đuôi ngựa, cô giới thiệu tôi với Warren - chồng cô - và hai con gái: Ruthie lên sáu và Hannah lên bốn. Molly, cô bé thứ ba lên hai tuổi đang nằm đu đưa trên hai chân bắt chéo của mẹ nó. Trong khi tôi điền đơn thì Rebekah mở chiếc va-li của cô, một cái khăn len quàng cổ của bà nội cô đan, một tấm áp phích vui nhộn của nhà thờ, một bức ảnh chân dung của gia đình và bên cạnh đó là cuốn Kinh Thánh cũ rách. Warren tập họp các cô con gái lại để chuẩn bị đi đón bà nội tại phi trường. Tôi giải thích với cô:
- Tôi cần chích cánh tay cô để vào hóa chất.
Giọng Rebekah run run và đôi mắt đẫm lệ:
- Tôi sẽ chịu đựng tất cả để được khoẻ lại cho chồng và các con tôi. Tôi có thể bị ói mửa, rụng tóc và mệt nhọc nhưng tuyệt đối không sợ chích!
- Vâng, cô có thể khóc nhưng đừng cử động.
Khi chiếc kim lướt nhẹ vào mạch máu, Rebekah lớn tiếng đọc:
- Chúa là mục tử tôi, tôi không thiếu thốn gì.
Khi việc truyền hoá chất đã hoàn thành tốt đẹp, Rebekah hỏi:
- Cô thích đoạn Kinh Thánh nào?
- Gioan 11,35, Chúa Giêsu khóc.
Cô trả lời với vẻ u sầu:
- Ôi! Đó là một đoạn buồn thảm...
- Đoạn Kinh Thánh đó đem lại cho tôi niềm an ủi vì biết rằng Chúa Giêsu buồn sầu khi thấy sự dữ xảy ra cho dân Ngài. Nó chứng tỏ cho tôi thấy Nhân Tính của Ngài là điều tôi cần biết khi chăm sóc người bệnh. Tôi biết Ngài có thể và sẽ chữa lành bệnh tật, nhưng để được trở lại mạnh khoẻ thì có thể gặp những phút giây buồn nản. Vì thế, tôi biết Ngài có mặt ở đó để nâng đỡ tôi trong những lúc ấy, để tôi có thể nâng đỡ các bệnh nhân.
Rebekah trả lời:
- Tôi phải chấp nhận những ý tưởng đó.
Mười tám tháng sau, Rebekah phải thường xuyên vào hoá chất và xạ trị. Một lần chiêu tia X quang vùng ngực cho thấy ung thư đã di căn không còn thuốc nào ngăn chặn được. Tôi có thể làm gì để nâng đỡ cô trong thử thách mới này? Tôi vào phòng Rebekah và thấy bừa bộn những giấy tờ, băng cassettes và một máy ghi âm. Cô bảo tôi:
- Chị Nan này, tôi đang ghi âm cho các con gái tôi để chúng biết tôi cảm thấy gì, nghĩ gì và khuyên chúng điều gì vào những dịp đặc biệt. Tôi không muốn chúng quên tôi. Chị có đề nghị nào khác không?
Tôi liếc nhìn bản liệt kê của cô: Ngày đầu tiên đến trường, bước vào tuổi mười sáu ngọt ngào, cuộc hẹn hò thứ nhất, nụ hôn đầu đời, ngày chịu phép Thêm sức... Cô để cho tôi nghe những cuộn băng đầy xúc động với những lời khuyên nhủ, khuyến khích và yêu thương của người mẹ. Mỗi khi ngày càng yếu hơn, cô đánh dấu vào những lời ghi chú của cô. Rebekah giải thích cho những cô con gái còn nhỏ rằng cô đang ghi lại những cuốn băng đặc biệt để bố chúng giữ lại dành cho chúng sau này. Cô nói cô sẽ trở về sống với Chúa và giúp Ngài chuẩn bị nơi ở cho chúng khi chúng về già. Tất cả chúng tôi biết giờ phút cuối cùng đang đến gần. Đang lúc ở nhà, tôi kinh ngạc nhận được cú điện thoại do cô y tá gọi đến. Cô ta bảo rằng Rebekah nài nỉ, van xin tôi đến đem theo một băng cassette còn mới. Điểm lại trong trí tất cả những cuộn băng đã ghi, tôi không đoán được còn chủ đề nào bị bỏ sót.
Bước vào phòng Rebekah, tôi thấy cô đang thở hổn hển trong tình trạng rất nguy ngập, cô cố gắng nói:
- Chị Nan, chị có đem theo băng cassette không?
Tôi trả lời:
- Cô hãy cố hít một hơi thật sâu. Dĩ nhiên là tôi đem theo.
Khi tôi chuẩn bị máy ghi âm, cô giải thích:
- Đây là cuốn băng quan trọng nhất của tôi:
Tôi để micro sát miệng và cô bắt đầu:
- Ruthie, Hannah và Molly, một ngày nào đó bố các con sẽ đưa về nhà một người mẹ mới. Má muốn các con làm cho người mẹ ấy cảm thấy mình rất đặc biệt. Các con sẽ làm cho má hãnh diện nếu các con ngoan ngoãn, kiên nhẫn và nâng đỡ người mẹ ấy khi vất vả chăm sóc cho từng đứa trong các con. Hãy giúp bà dọn bàn. Hãy vui vẻ đem đến cho bà những cây bồ công anh để cắm vào chiếc bình đặc biệt. Quan trọng nhất là các con hãy thường xuyên ôm hôn lấy người mẹ ấy. Má xin các con đừng đau buồn nhiều. "Chúa Giêsu đã khóc" Ngài biết các con buồn thế nào và Ngài biết các con sẽ lại được hạnh phúc thế nào. Má yêu các con lắm Hannah, Ruthie và Molly ơi! Hôn các con thật lâu, Người mẹ thứ nhất của các con.
Tôi tắt máy ghi âm. Rebekah lên tiếng:
- Cám ơn chị, bây giờ tôi có thể ngủ được rồi.
Tôi xếp lại cái gối dưới đầu cô và cuộn cái gối khác dưới lưng cô rồi im lặng đi ra.
Hai ngày sau Rebekah qua đời. Bốn năm sau, khi Warren và những cô con gái chuẩn bị đón người vợ, người mẹ mới của họ, tôi đã gởi cuốn băng qua đường bưu điện cho ông bố.
(Nan Pinkston)
***
Lạy Chúa, ai trong chúng con rồi cũng có một ngày phải đối diện với sự chết, xin cho con biết chuẩn bị chu đáo cho mình và cho những người thân trước cuộc ra đi này. Tình thương sẽ chiến thắng sự chết! Tình thương của Chúa đã cứu con khỏi sự chết đời đời. Tình thương của con để lại cho người thân sẽ giúp họ nhận biết tình thương của Chúa, và giúp họ yêu thương nhau.
Lạy Thiên Chúa, chủ tể của sự sống và sự chết, xin sử dụng con như một khí cụ yêu thương để liên kết mọi người với nhau. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét