Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012
Ở lại trong tình yêu của Thầy
Kinh Thánh nói rằng: “Từ muôn thuở Thiên Chúa đã yêu con” (Gr 31,3)
Thiên Chúa yêu con từ khi con chưa có tuổi,
Từ khi chưa có rong ruổi sao trời !
Thiên Chúa yêu con và tạo dựng con từ hư vô “trở nên giống hình ảnh của Chúa. Thiên Chúa đã dựng nên bằng bùn đất, thở hơi vào mặt và ban cho con một linh hồn sống” (Stk 2,8). Nếu xét về sự hiện hữu thì con người chẳng hơn gì sự có mặt của muôn muôn tinh đẩu của những thái dương hệ bao la này. Chúng ta biết đó, một ngày kia khi mà vũ trụ trở về hư không như lời Thánh kinh chép: “Trong những ngày ấy, mặt rời mất sáng, mặt trăng tối om, các tinh tú sa xuống, mọi tầng trời rung chuyển... trời đất này qua đi” (Mc 13,4-25).
Trong khi mọi sự qua đi thì chính con người tồn tại mãi mãi, tồn tại cả xác lẫn hồn. Lời thánh vịnh phả băn khoan tự hỏi “con người là chi mà Thiên Chúa phải nhớ tới, con người là gì mà Chúa phải lưu tâm?” Rồi ngay khi con người phạm tội, Thiên Chúa cũng cứ một mực yêu thương, Ngài đã gửi người con độc nhất của Người xuống thế làm giá cứu chuộc (Gio 3,16). Chính người con ấy đã chết để minh chứng tình yêu Thiên Chúa đối với con người. Còn tình yêu nào cao quí hơn được nữa không?” (Gio 15,13).
Ở trần gian này, còn thứ tình yêu nào vượt hơn được tình yêu cha mẹ đối với con cái? Thế mà Thiên Chúa quả quyết: “dù cha mẹ bỏ con rồi, vẫn còn đó Đức Chúa Trời đỡ nâng” (Tv 29). Thiên Chúa phán qua tiên tri Isai rằng: “há có người mẹ nào quên cho con thơ mình bú mớm ư... dù có đi nữa thì Ta đây vẫn không hề quên ngươi” (Is 49). Thiên Chúa đã diễn tả tình yêu của Ngài trong dụ ngôn đứa con hoang đàng (Lc 15,11-32), con chiên lạc (Lc 15,1-7), cây nho, cành nho (Gio 15,1-8)...
Đôi khi chúng ta nghĩ ngợi, bảo rằng: “Thiên Chúa mà có tình yêu ư... ?” Sở dĩ ta hỏi như vậy là chúng ta hay nghĩ đến tai bay vạ gió, lụt lội, hạn hán, mất mùa, động đất, sóng thần, người ta cũng gặp kiểu than vãn:
Ngồi buồn mà trách ông Xanh
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
Hay
Trẻ Tạo hóa đành hanh qua ngán
Chết đuối người trên cạn mà chơi.
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen...
Thật ra một người thương ta mà ta cho là ghét ta, thì hết còn thông cảm đối thoại gì nữa.
Hồi còn nhỏ nứt mắt, chúng ta cứ bị cha mẹ bắt đi học, đi ngủ sớm, về tới nhà lúc nào cũng thấy cha mẹ nghiêm nghị như một ông Địa chỉ muốn giáng phạt hành hạ... Nhưng rồi khi lớn lên chúng ta mới hiểu sở dĩ cha mẹ đối xử với chúng ta như vậy là để rèn luyện chúng ta. Mối liên hệ của chúng ta đối với Thiên Chúa cũng tương tự phần nào như giữa cha mẹ và con cái: yêu cho roi cho vọt...
Nếu chúng ta đếm những những ngày gian khổ ông Trời gửi đến thì tại sao lại không đếm những ngày hạnh phúc chúng ta đã được hưởng ? Nếu chúng ta nghĩ đến Ngài như một Vị Thiên Chúa muốn gây trở ngại khó khăn khổ sở thì chúng ta sẽ không đến gặp được Ngài. ngược lại nếu chúng ta nhận ra Ngài là tình yêu chỉ muốn mang phúc lợi cho chúng ta thì chúng ta sẽ dễ dàng đối thoại với Ngài. Tác giả một bài ca kia đã viết: “dù anh lấy bầu trời làm giấy, lấy nước biển làm mực, đốn cây trên rừng làm bút và con người trên thế giới này trải qua mọi thời đại là người viết, thì cũng không bao giờ diễn tả hết tình yêu Thiên Chúa”, đây là một kiểu nói có khoa đại nhưng không phải là không đúng sự thực.
Khi chúng ta nói tới tình yêu thương, chúng ta chỉ hạn hẹp trong tình yêu nam nữ, tình yêu cha mẹ, bạn bè đồng chí. Nhưng có bao gờ chúng ta đề cập tới tình yêu giữa hai kẻ thù? Tình yêu giữa chúng ta và Thiên Chúa là thứ tình yêu cao vời đó. Kinh Thánh dạy rằng: “Họa lắm mới có kẻ chết vì một nghĩa. May ra mới có chết vì người lành. Nhưng Thiên Chúa đã bày tỏ tình yêu cho chúng ta ngay khi chúng ta là tội nhân phản bội Ngài”. Nếu ở đời này có ai chết hy sinh thì cũng chết vì người lành... chứ ai lại hy sinh cho kẻ thù mình, nhưng Chúa Giêsu đã làm khác... Đó là tình yêu khôn ví của Thiên Chúa.
(Sưu tầm)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét