Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Từ một tiếng hát


Một buổi tối, tại nhà xứ Mai Khôi, trong dịp tĩnh tâm của giới trẻ vào Mùa Chay, tôi đã nghe câu chuyện của một thanh niên miền Bắc kể lại: anh sống trong một xứ đạo thiếu Linh Mục, đời sống Bí Tích hầu như không có và chỉ đến nhà thờ để đọc kinh mà thôi. Anh sống đạo khô khan, thấy kẻ đau khổ ít khi anh tỏ lòng thương xót họ. Và ngày kia, anh nghe tiếng hát của một cô gái, cô hát những bài về Đức Maria. Lời hát tuy không hay, nhưng chẳng hiểu sao anh thấy tâm hồn mình xúc động. Anh liền tìm đến tiếng hát và nhận thấy đó là một cô gái mù. Thương cảm, anh hỏi tại sao lại hát như thế. Chị trả lời, chị hát  để ca ngợi và nói lên niềm vui của mình, vì Chúa đã thương chị và chị như được thông phần vào nỗi đau khổ của Người trên Thập Giá. Tuy mù nhưng chị rất vui vì đã nhận biết được Đức Kitô Phục Sinh, vì niềm vui lớn lao trong lòng nên chị cất tiếng hát.



Những lời nói này đã đánh động tâm hồn anh. Anh sực nhớ mình cũng là một Kitô hữu, tuy sáng mắt nhưng chưa bao giờ anh cảm nhận được một Thiên Chúa đã yêu thương mình đến thế. Từ đó, anh thay đổi dần và đã hoán cải cuộc sống mình.

Một cuộc gặp gỡ trong bất cứ trường hợp nào cũng đều mang cái ý nghĩa cuộc gặp gỡ trong đức tin giữa con người và Thiên Chúa. Thiên Chúa luôn mời gọi con người nhận ra Ngài trong những sinh hoạt tầm thường nhất, của cái ăn, cái mặc, tiếng cười tiếng hát, trong những biến cố cuộc sống, trong tất cả cuộc gặp gỡ với tha nhân, và ngay cả trong cái chết mà con người cho là điểm chấm dứt của cuộc đời. Thiên Chúa vẫn có mặt.

Một đức tin tăng trưởng luôn tín thác và nhận ra dấu chỉ của Thiên Chúa trong những cái tầm thường nhất của đời sống hằng ngày.

(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét