Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Lòng biết ơn


Trong cuốn truyện thuộc loại Tự Thuật của một người Cha nọ có ghi những ý nghĩ sau đây:

"Một đêm kia, trong lúc đang đọc báo, tôi nghe đứa con gái bé nhỏ của tôi bảo:

"Bố ơi, con sẽ đếm thử xem trên trời có mấy ngôi sao nhé".

Sau đó tôi nghe giọng êm đềm dễ mến của con tôi bắt đầu đếm 1,2,3,4.... rồi tôi lại chú tâm vào chuyện đọc báo, không còn để ý đến tiếng con tôi đếm nữa. Đến lúc tôi đọc xong bài báo, tôi chú ý lắng tai và nghe tiếng đứa con gái tôi vẫn tiếp tục đếm 223, 224, 225.... Đến đây, nó bỗng dừng lại, rồi quay sang nói với tôi:

 "Bố ơi, con không ngờ trên trời có nhiều sao đến thế!".

Nghe con gái bình luận thế! Tôi lại chợt nhớ thỉnh thoảng tôi cũng đã thầm nói với Chúa: "Chúa ơi, để con thử đếm xem con đã lãnh nhận bao nhiêu ơn lành của Chúa ban". Và càng đếm, trái tim tôi hình như càng cảm thấy thổn thức, không phải vì âu sầu, mà vì quá nhiều hồng ân Chúa đè nặng. Rồi tôi cũng đã thường phải thốt lên như con gái tôi: "Lạy Chúa, con không ngờ đời con đã lãnh nhận nhiều ơn lành của Chúa đến thế!".



Một trang nhật ký kia cũng mang một nội dung tương tự như thế:

"Nếu có ai đưa tôi một đĩa đầy cát và bảo tôi hãy tìm những mảnh sắt bé nhỏ nằm lẫn lộn trong cát, thì với đôi mắt và với những ngón tay này, tôi khó lòng làm được điều đó. Nhưng với một thỏi nam châm, tôi dễ dàng và nhanh chóng rút ra những mụn sắt nhỏ li ti trộn lẫn trong cát. Một trái tim vô ơn có thể được so sánh như đôi mắt trần và những ngón tay vụng về của tôi mò mẫm hoài trong đống cát, không tìm ra được những ơn lành Chúa đã ban cho tôi. Nhưng với một trái tim biết ơn, nó có thể ví như một thỏi nam châm, tôi có thể lướt nhanh qua mỗi giây phút của sự khác biệt - Những mảnh sắt nhỏ trong đống cát - là những vật vô cùng quý giá mà Thiên Chúa đã ban cho tôi".

(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét