Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Đừng sợ hãi!



Sự sợ hãi thường khi là động cơ cho hành vi con người. Vì sợ đói khát, nghèo khổ, thiếu thốn mà người ta trở nên nhỏ nhen, ích kỷ, tham lam. Vì sợ bị coi thường, bị khinh dể, bị chà đạp mà con người trở nên kinh kiệu, kiêu căng, độc ác.

Vì sợ mất uy tín, mất uy quyền, mất quyền lợi thế gian mà Giáo Hội, đôi khi cũng đã có những quyết định không hoàn toàn phù hợp với Tin Mừng.

Vì sợ người ngoài, sợ Thiên Chúa nên mình có thái độ đóng cửa “chôn nén bạc của mình” giữ đạo như giữ cửa, căng thẳng tự vệ bằng cái nhìn cảnh giác với bao người chung quanh.

Sự sợ hãi làm cho con người nói chung và con Chúa nói riêng, không còn trung thực với chính mình nữa.

Cần phải biết “bất úy” mới có được thái độ trẻ thơ mà tha thứ và yêu thương.



Một câu chuyện Thiền: Trong làng nọ có một nhà sư đạo đức. Một cô gái mang thai với tình nhân, vì sợ hãi, đã đổ thừa cho nhà sư kia là cha của bào thai. Cả làng phỉ nhổ ông và khi đứa bé chào đời người ta đem đến trao cho ông với những lời mắng nhiếc thậm tệ. Nhà sư mới nói: “thế à” rồi nhận đứa bé, xin sữa mà nuôi.

Một thời gian sau vì hối hận, cô gái thú nhận sự thật. Cả làng hốt hoảng đến xin lỗi và xin nhận đứa bé trở lại. Nhà sư chỉ nói: “Thế à” rồi giao đứa bé lại một cách đơn sơ.

Trước mỗi biến cố cuộc đời, người Kitô hữu thường hay băn khoăn: “Tôi phải làm gì? Phải cầu nguyện hay hành động, phải im lặng hay lên tiếng?”. Phải đấu tranh hay chia sẻ, phải lên án hay cảm thông? Chúa muốn chúng ta trung thực thì đừng sợ hãi, nếu không, ta sẽ không có được tự do để đứng về phe chân lý và tình yêu.

Mục sư Wumbrant bị cầm tù nhiều năm. Ông bảo rằng trong Thánh Kinh có 365 lần Lời Chúa dạy ta đừng sợ, như thế mỗi ngày ông sống một câu trong suốt năm và giữ được tinh thần bình an hầu yêu thương những người bắt giam ông.

(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét