Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012
Tiếng sét của tình thương và ơn Thánh
Một thanh niên Canada 23 tuổi đã thuật lại hành trình đi từ khát vọng của ma túy sang lãnh vực của tình yêu như sau:
Ngay từ nhỏ, tôi đã mang một mặc cảm tự ti nặng nề. Vì thế, để người khác chú ý và yêu thương tôi thường đóng kịch. Nhưng trong thâm tâm, tôi tự thấy mình gian dối và trống rỗng. Để lấp đầy khoảng trống đó tôi đã lao đầu vào ma túy, tôi nghe nhạc kích động. Thế là tôi đánh mất tuổi trẻ tươi đẹp của mình, tôi hủy diệt niềm hy vọng mà cha mẹ đặt nơi tôi.
Chỉ có một điều may mắn là tôi luôn giữ vững niềm tin. Cha mẹ luôn truyền đạt niềm tin cho tôi như cơm bánh các ngài nuôi tôi hằng bữa.
Lúc nhỏ, vì không có bạn thân để thổ lộ tâm tình, tôi thường bày tỏ tâm sự với Chúa Kitô. Nhưng giờ đây, tôi đã dìm mình trong ma túy và sa đọa.
Một buổi tối, tôi đang ở nơi ăn chơi thường ngày, bỗng cha mẹ tôi đến, cha tôi nói:
- Thường thì vào giờ này, bố mẹ đi dự buổi cầu nguyện chung. Nhưng tối nay thì bố mẹ thấy sự hiện diện của bố mẹ là cần thiết cho con. Nếu con bằng lòng thì trở về gia đình, bố mẹ hứa sẽ lo đủ mọi điều mà con cần.
Trong mấy phút suy nghĩ về những lời của cha tôi, tôi tâm sự với Chúa và lúc ấy tôi nghe Chúa nói: Muốn thoát khỏi gông cùm của ma quỷ, phương thuốc công hiệu nhất là tình gia đình. Con phải chấp nhận sự chỉ dạy của cha con.
Thế là tôi trở về nhà.
Nhưng dứt hẳn mọi thứ xấu xa ngay đâu có phải là chuyện dễ làm. Vì nghĩ như thế nên ít lâu sau tôi lại đi vào con đường cũ.
Một hôm, tôi đi chơi về khuya lắm, tôi mở cửa vào nhà thì gặp mẹ tôi; bà nhìn tôi với nét mặt lo âu nhưng rất hiền. Mẹ không la rầy mà chỉ nói cho tôi biết là bà đang chờ tôi về. Lúc ấy, tôi như kẻ mất hồn, không trả lời mẹ cũng không để ý đến lòng yêu thương của bà.
Một lần nữa, cũng như lần trước, tôi về khuya và thấy cha mẹ đang cầu nguyện. Cha tôi nói chuyện với Chúa về tôi. Tôi lo lắng, và đã nhận ra tình thương của cha mẹ đối với tôi. Hôm ấy, tiếng sét của tình thương và ơn thánh đã quật chúng tôi.
Thế là tôi nhất định dứt khoát với tội lỗi và dĩ vãng của mình. Đêm hôm đó, tôi còn giữ trong túi số lượng cần sa trị giá 1000 đôla. Nhưng tôi không ngần ngại liệng nó đi vào đống rác. Tôi nhận ra rằng khoảng trống trong tâm hồn chỉ có thể được lấp đầy bằng tình yêu của Thiên Chúa.
(Sưu tầm)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét